Truyện không tên (1)
Không hẹn, nhưng trưa nay, hội
trưởng và hội phó của hội “Xa vợ” thành phố lại gặp nhau ở quán cơm.
Trời thì nóng, quán lại chật,
hai gã không nói gì nhiều( bởi đã “luôn lắng nghe, đã luôn thấu hiểu”), chỉ cố
gắng nhai và trệu trạo nuốt những miếng cơm không hợp khẩu vị (tất nhiên rồi,
đâu phải cơm vợ nấu!), mong lấy chút dinh dưỡng để nuôi sống cho quãng đời còn
lại!
Cô chủ quán, chừng trên dưới
40, mặn mà và còn khá xinh đẹp, hình như thời gian chưa kịp lưu dấu ấn trên những
đường cong mà ông trời ban tặng! Cô đi ngang qua chỗ hai gã và “đá xéo”: Các
anh có vợ đi nước ngoài, vợ bỏ, vợ chê, vợ đi học, vợ đi tu, vợ đi ở tù, vợ li
dị , vợ đi thoát li…cứ tới đây em nuôi cơm miễn phí nhé! Âm “nhé” của cổ cong
theo vành môi chín mọng và nụ cười bí hiểm làm hai gã mĩm cười thích thú!
Trên đường về, ngang qua café
Bonbi, giọng Lê Dung vọng lại: “ Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp/ Khi
thanh âm cũng bất lực như lời” Gã cảm thấy miệng mình mặn mặn, gã cố nghĩ có lẻ
do mồ hôi đấy thôi!