25/4/13



 Đất nước những tháng năm thật buồn

                                                     Nguyễn Khoa Điềm


NQL: Mình vừa nhận được thơ bác NKĐ gửi cho, tác giả của những vần thơ về Đất nước cháy bỏng năm xưa lại ngậm ngùi nghĩ về Đất nước hôm nay. Đọc bài thơ “Đất nước những tháng năm thật buồn” của bác Điềm, mình bất chợt nhớ đôi câu thơ của bác: Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ/ vô tư quá để bây giờ xao xuyến... tự nhiên thấy cay cay đầu sống mũi.

Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác

Sao mình thức ?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành ?

Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người

Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …
                                                                        22.4.2013

 theo Quechoa blog

24/4/13

Hãy tin và Cố lên


    


Giáo sư: Con trai là một người theo đạo Thiên Chúa Giáo đúng không?

Sinh viên: Dạ đúng thưa giáo sư

Giáo sư: Vậy con có tin vào Chúa không?

Sinh viên: Tất nhiên rồi thưa giáo sư
ảnh (internet)


Giáo sư: Chúa tốt lành chứ?

Sinh viên : Chắc chắn là như vậy

Giáo sư : Chúa có tất cả quyền lực không?

Sinh viên : Dạ có

Giáo sư : Anh trai tôi chết vì ung thư mặc dù anh ấy đã cầu nguyện với Chúa chữa lành cho anh ấy rất nhiều. Hầu hết trong chúng ta ai cũng đã cố gắng giúp đỡ người khác khi họ đau ốm. Nhưng Chúa thì không. Vậy cậu nói xem Chúa tốt lành như thế nào?

(Sinh viên im lặng)

Giáo sư: Cậu không thể trả lời phải không? Vậy chúng ta lại bắt đầu lại với câu hỏi : Chúa tốt lành không?

Sinh viên : Dạ có

Giáo sư : Quỷ Satan có tốt lành không?

Sinh viên : Không.

Giáo sư : Vậy quỷ Satan là đến từ đâu?

Sinh viên : Dạ, từ …Chúa mà ra…

Giáo sư : Đúng rồi. Con trai hãy nói cho ta biết, tội ác có tồn tại trên thế giới này không?

Sinh viên : Dạ có

Giáo sư : Tội ác ở khắp mọi nơi phải không? Và Chúa tạo nên tất cả mọi thứ, đúng không?

Sinh viên : Đúng!

Giáo sư : Vậy ai tạo ra tội ác?

(Sinh viên không trả lời)

Giáo sư : Vậy còn bệnh tật? sự đồi bại? lòng thù hận ? sự xấu xa? Tất cả những thứ kinh khủng đó vẫn tồn tại trên thế giới chứ?

Sinh viên : Dạ đúng , thưa Giáo sư

Giáo sư : Vậy, ai tạo nên chúng?

(Sinh viên không trả lời)

Giáo sư : Khoa học nói rằng chúng ta có 5 Giác quan để nhận định và quan sát thế giới xung quanh ta. Hãy nói cho ta biết, con đã từng thấy Chúa chưa?

Sinh viên : Dạ chưa.

Giáo sư : Nói cho ta biết cậu đã từng nghe Chúa nói chưa?

Sinh viên : Chưa, thưa Giáo sư

Giáo sư : Cậu đã từng cảm nhận thấy CHÚA, nếm được mùi vị của CHÚA, ngửi được CHÚA chưa? Cậu đã từng bao giờ nhận thức được bằng bất cứ giác quan nào về Chúa chưa?

Sinh viên : Chưa thưa Giáo sư. Con e là chưa cảm nhận được giác quan nào cả

Giáo sư : Vậy cậu còn tin vào Chúa không?

Sinh viên : Dạ có

Giáo sư : Theo kinh nghiệm, những thử nghiệm, những phương pháp chứng minh khác, Khoa học nói rằng CHÚA không hề tồn tại. Con nói về điều này thế nào, con trai?

Sinh viên : Không là gì cả. Tôi chỉ có niềm tin.

Giáo sư : Đúng rồi, đức tin. Và đó là vấn đề mà Khoa học gặp phải

Sinh viên : Thưa Giáo sư, có tồn tại một thứ gọi là “nóng” không?

Giáo sư : Có!

Sinh viên : Và có tồn tại thứ gọi là “lạnh” không?

Giáo sư : Có!

Sinh viên : Không có, thưa Giáo sư. Nó không hề có.

(Giảng đường bỗng trở nên im lặng với câu trả lời bất ngờ của cậu sinh viên)

Sinh viên : Thưa Giáo sư, giáo sư có thể có rất nhiều thứ gọi là nóng, và còn có thể nóng hơn, siêu nóng, cực kì nóng, nhiệt độ nóng trắng. Nhưng chúng ta không có bất cứ gì gọi là lạnh. Chúng ta có thể đạt đến nhiệt độ dưới 0 đến -458 độ, nhưng chúng ta không thể đạt đến mức thấp hơn con số đó. Không có bất cứ thứ gì gọi là lạnh , lạnh là một từ ngữ chúng ta dùng để mô tả sự vắng mặt của nóng. Chúng ta không thể đo lường được lạnh, lạnh đến đâu. Nóng là một loại năng lượng, và lạnh không phải là mặt trái của nóng, thưa giáo sư, chỉ là sự vắng mặt của nóng mà thôi.

(Giảng đường thinh lặng với những giải thích của cậu sinh viên)

Sinh viên : Còn về bóng tối thì sao thưa Giáo sư ? Có thứ gì để gọi là “bóng tối” không?

Giáo sư : Có. Đêm tối là gì, nếu nó không phải là bóng tối ?

Sinh viên : Giáo sư lại sai nữa rồi. Bóng tối là sự thiếu vắng của một thứ khác. Giáo sư có thể có được ánh sáng yếu, ánh sáng trung bình, ánh sáng mạnh, ánh sáng chớp. Nhưng nếu không có ánh sáng một cách thường xuyên, Giáo sư sẽ chẳng có cái gì để gọi là “bóng tối” .Trong thực thế, không có bóng tối , nếu có , Giáo sư có thể làm cho bóng tối trở nên tối hơn không thưa Giáo sư?

Giáo sư : Vậy vấn đề mà con đang muốn đề cập ở đây là gì, chàng thanh niên trẻ tuổi?

Sinh viên : Thưa giáo sư, điều mà tôi muốn nói ở đây là tiền đề triết học của Giáo sư có chỗ thiếu sót.

Giáo sư : Thiếu sót? Cậu có thể giải thích rõ hơn không?

Sinh viên : Thưa giáo sư, giáo sư đang giải thích trên tiền đề của sự đối ngẫu 2 mặt. Giáo sư chỉ rõ rằng có sự sống và có cái chết, có Chúa tốt và Chúa xấu. Giáo sư đang nhìn vào khái niệm về Chúa chỉ như một tập hữu hạn,chỉ bằng một cái gì đó có thể đo lường được. Thưa Giáo sư, Khoa học thậm chí không thể giải thích về một cách thức con người suy nghĩ như thế nào. Có thể là dùng những tín hiệu về xung điện và từ ngữ gì đó, nhưng chúng ta không bao giờ thấy được, nhưng bằng cách nào đấy chúng ta vẫn cũng có thể hiểu được người khác. Nếu chúng ta xem xét về cái chết là đối lập với sự sống, nghĩa là đang phớt lờ đi sự thật rằng cái chết không thể tồn tại như một thứ gì đó mà tồn tại hữu hình.
Sự chết không phải là đối lập với sự sống, chỉ là sự vắng mặt của sự sống.

Điều này giải thích rằng : bệnh tật, tội ác, tất cả những thứ kinh khủng trên thế giới này đều không tồn tại, mà là vì chúng ta đang thiếu vắng đi 1 thứ, đó là tình yêu của 1 đấng tối cao nào đó.

Bây giờ Giáo sư hãy nói cho tôi biết, Giáo sư có dạy cho sinh viên của mình rằng họ tiến hóa như bây giờ từ loài khỉ không?

Giáo sư : Nếu như cậu đang đề cập về quá trình tiến hóa tự nhiên thì dĩ nhiên là có.

Sinh viên : Đã bao giờ giáo sư quan sát được quá trình tiến hóa bằng mắt thường chưa Giáo sư?

(Giáo sư lắc đầu và cười, bắt đầu nhận ra rằng vấn đề của cuộc tranh luận đang đi về đâu)

Sinh viên : Bởi vì không ai có thể quan sát được quá trình tiến hóa trong công việc và càng không thể chứng minh rằng quá trình này là một quá trình đang diễn ra. Vì thế thưa Giáo sư, có phải giáo sư không dạy bằng quan điểm cá nhân của giáo sư đúng không? Giáo sư là một nhà khoa học hay chỉ là một người thuyết giáo suông dạy đời?

(Lớp học bỗng trở nên ồn ào)

Sinh viên : Có ai trong lớp học này đã từng nhìn thấy được bộ não của Giáo sư chưa?

(Lớp học ồ lên những tiếng cười lớn)

Sinh viên : Có ai đó đã từng nghe về bộ não của Giáo sư, cảm nhận được bộ não đó, chạm được nó, hoặc ngửi được nó chưa? Không ai có mặt ở đây đã làm điều đó cả. Vì thế, theo như quy luật được thiết lập bởi kinh nghiệm, sự thử nghiệm, các phương pháp chứng minh, Khoa học nói rằng Giáo sư không có bộ não . Vậy chỉ bằng lòng kính trọng, thì làm sao chúng tôi có thể tin những gì Giáo sư dạy được, thưa Giáo sư?

(Căn phòng im lặng. Giáo sư nhìn chằm vào cậu sinh viên, không đoán được cậu ấy đang nghĩ gì )

Giáo sư : Tôi nghĩ là cậu hãy cứ để những thứ đó cho niềm tin, cậu con trai ạ.

Sinh viên : Đúng là thế đấy, thưa Giáo sư….Chính xác! Sự kết nối giữa con người và Chúa đó là NIỀM TIN. Tất cả những điều đó giữ cho mọi thứ vẫn tiếp tục sống, tiếp tục còn đó và phát triển.

P/S:

Mình tin là tất cả các bạn đã cảm nhận được cuộc đối thoại trên đây theo một cách thú vị. Và nếu đúng như vậy, chắc chắn bạn cũng muốn bạn bè và đồng nghiệp của mình sẽ đọc được mẩu chuyện này đúng không?

Nhân tiện, cậu sinh viên trong câu chuyện trên đây chính là EINSTEIN – Nhà khoa học vĩ đại nhất mọi thời đại!

                                                               Sưu tầm của Chungta.com

23/4/13


Nhân ngày giỗ Tổ Hùng Vương

Võ Lão Nông
Nghe nói ngày xưa, rất xưa, ở Lĩnh Nam có một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, hào hoa phong nhã tên là Lạc Long Quân. Một hôm lên núi rong chơi, săn bắn, tình cờ gặp nàng Âu Cơ xinh đẹp, con gái một vị tù trưởng. Nhanh như chớp, trai tài gái sắc yêu nhau và lấy nhau. Trong đêm tân hôn, Âu Cơ cho chàng uống rượu ngâm sừng tê giác với củ sâm ngàn năm, chàng hỏi rượu gì mà vừa uống đã nghe sung, nàng nói rượu nầy uống vô để tăng nhanh nòi giống, vì xứ mình đất rộng người thưa. Quả nhiên, 9 tháng 10 ngày sau, nàng Âu Cơ đẻ ra cái bọc 100 trứng, trứng nào trứng nấy to như trứng đà điểu. Cứ lần lượt mỗi giây là một trướng khẻ mỏ, một chàng trai chui ra, vai u thịt bắp, 100 trứng, nở đủ trăm con ( có người nói chỉ nở 97 con, có 3 trứng không trống, lại có người nói có 3 trứng lưỡng tính, nở ra nửa trai nửa gái, thành BD sau nầy).
ảnh (internet)
Hai người ăn ở với nhau một thời gian thì gây gổ lung tung. Lạc Long Quân suốt ngày lẻn vào rừng lấy trầm hương, săn tê giác, cốt ngà voi đem bán, còn Âu Cơ thì lẽn xuống biển lấy ngọc trai làm trang sức. Cuối cùng họ đâm đơn ra tòa ly dị. Tòa luận rằng, Lạc Long Quân là cốt rồng, còn Âu Cơ là cốt tiên nên ăn ở lâu dài vơi nhau không được. Cuối cùng tòa phán rằng: Chấp thuận cho hai người ly dị, con cái chia đôi, Lạc Long Quân mang 50 người con xuống biển.
Năm ngoái, tình cờ hai người gặp nhau, ôm nhau khóc sướt mướt. Lạc Long Quân nói, tài nguyên biển bây giờ cạn kiệt, lại thêm bọn cướp biển lấn chiếm mấy quần đảo của ta. Không biết sắp tới ta sống thế nào đây. Hay là chúng ta tái hôn, ta lên rừng ở với nàng, ta hứa sẽ không lấy trầm hương, không săn tê giác, không cốt ngà voi nữa. Âu Cơ nói, rừng còn đâu nữa chàng ơi, lớp lâm tặc, lớp thủy điện, núi rừng thành đồi trọc hết rồi. Ngẫm nghĩ, Lạc Long Quân nói: Hay là, ta với nàng làm một chuyến đi thăm các con xem sao, ta nhớ chúng nó quá. Bốn ngàn năm rồi còn gì, ngày ta với nàng chia tay, con chúng ta chỉ có trăm đứa, bây giờ hơn tám mươi triệu đứa rồi.
Một đàn con tổ chức đón tổ phụ tổ mẩu rất rình rang, chúng đi toàn lexus, Rolls-Royce, có đứa đi cả phi cơ ra đón, chúng khui rượu tây như nước, đứa nào cũng khoe mình giàu nhất trong dòng dõi rồng tiên. Tổ phụ tổ mẩu tỏ ra mừng lắm. Lạc Long Quân hỏi, các con làm gì mà giàu dữ vậy, dạ tụi con kinh doanh đất đai, Âu Cơ hỏi, kinh doanh đất đai, đất đâu mà kinh doanh, ăn cướp à ? Dạ không, đất của phụ mẩu để lại là đất chung của bá tánh, đâu có đứa nào được sở hữu riêng đâu à, tui con muốn lấy thì lấy. Lạc Long Quân gật gật. Các con tranh nhau nói, phụ mẩu về ở với tụi con, muốn bao nhiêu Resort dưới biển, trên rừng cũng có.
Một năm sau, tức hai tháng trước, Lạc Long Quân và Âu Cơ trở về theo lời đề nghị của các con, nhưng không thấy đứa nào ra đón. Hỏi ra mới biết, bọn chúng bị vỡ nợ.
Theo FB Võ Lão Nông

17/4/13



3 mẫu chuyện nho nhỏ

1. Điều nên làm ngay 
  
Trong một khoá học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: “Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ.  Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy.”

Đề bài xem ra đơn giản.  Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thể hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó. Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không.  Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời.  Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên.  Anh ta trông có vẻ xúc động lắm: “Cách đây 5 năm, giữa tôi và bố có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được.  Tôi tránh gặp mặt ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng khi phải họp mặt gia đình.  Nhưng ngay cả những lúc ấy, chúng tôi cũng hầu như không nói với nhau một lời nào.  Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.

Quyết định ấy dường như đã làm giảm đi phần nào áp lực nặng nề trong lòng tôi.  Đêm hôm đó, tôi hầu như chẳng chợp mắt được.  Ngày hôm sau, tôi đến nhà bố mẹ và bấm chuông, lòng thầm mong bố sẽ mở cửa cho tôi.  Tôi lo sợ rằng nếu mẹ mở cửa thì dự định của tôi sẽ không thành, tôi sẽ bày tỏ với mẹ thay vì với bố.  Nhưng may quá, bố tôi đã ra mở cửa. Tôi bước vào và nói: “Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con yêu bố”.

Có một sự chuyển biến trên khuôn mặt bố tôi.  Gương mặt ông dãn ra, những nếp nhăn dường như biến mất và ông bắt đầu khóc.  Ông bước đến, ôm chầm lấy tôi và nói:  “Bố cũng yêu con, con trai ạ.  Nhưng bố chưa biết làm thế nào để có thể nói với con điều đó”. Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi.  Hai ngày sau, bố tôi đột ngột bị một cơn đau tim và vẫn còn nằm trong bệnh viện cho đến bây giờ.  "Nếu như tôi trì hoãn bộc lộ với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn có cơ hội nào nữa”.
Dennis E. Mannering

2. Bộ quần áo cũ

Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh, là chuyện không dễ.  Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết.  Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son.  Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội... ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm.  Tôi biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không vì con tim, thiếu sự thông cảm. Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách mang từ Việt Nam sang.  Tôi nhẹ nhàng:
-  Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
-  Nhưng bố thích mặc bộ này!
Tôi bắt đầu cau có:
-  Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ tụi con bỏ bê không chăm sóc bố.
Ông già buồn rầu, lặp lại:
 Bố thích bộ quần áo này lắm.
Tôi cũng cương quyết:
 Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.
Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào tôi thấy ông minh mẫn như vậy:
 Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn.  Khi chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này.  Ngày đưa mẹ con ra nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc nó.
Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo.  Tôi hụt hẫng và hết sức bối rối.  Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.
Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, ta nên xét lại trái tim mình trước đã.

3. Bệnh và Lười

Cũng như các bà vợ khác ở hải ngoại, vợ tui kỳ này làm biếng quá.  Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo.  Tôi có la, nó ấp úng trả lời: -  Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả.  Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim. Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được. Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt.  Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt: 
 Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.
Tui vội vã vào nhà thương.  Người ta đã chẩn bệnh xong.  Vợ tôi có lẻ bị ung thư xương.  Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở  tui nghĩ nó giả b nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.
Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa.  Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu!  Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hít thở khói thuốc lá tui hút.  Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp.  Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết.  Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi.  Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt.  Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không.  

Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng.  Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra. Tui trở vào phòng thăm vợ.  Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt.  Nó thì thầm:
 Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà.  Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.
Tui vỗ về:
-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.
Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn đưc nữa.  Tui lại khóc.  Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức…

 Bạn hãy dành thời gian cho những người xung quanh mình – cho dù chỉ là để làm một việc nhỏ nhoi!
Albert Schweitzer 
Sống trong gia đình nên săn sóc cho nhau và tìm hiểu cặn kẽ, đừng vội trách móc, giận hờn. Thiếu hiểu biết săn sóc kịp thời, là vô tình mình đẩy người mình thương vào cõi chết sớm hơn, do thiếu tìm hiểu, cảm thông và chăm sóc muộn màng. Không một ai có được niềm vui thực sự, trừ khi người ấy được sống trong tình yêu thương.
                                             ----------------------------------------  


Huy&Nghi nhặt trên mạng



9/4/13


ảnh (internet)
Lời Đau

                                     Huy&Nghi

Bỏ ta người đã đi rồi
Mai sau bến cũ con đò gặp không?
Đời phù vân mộng phù vân!
Thôi ta ngồi lại với dòng hư vô
                                         
Người về ác mộng chiêm bao
Man man sương khói xót xa phận mình
Đời về đâu? mộng về đâu?
Ta trong dâu bể còn đau nỗi lòng!
                                             TK,9/4/2013

7/4/13


Tam Kỳ…Sưa
                                                       Huy&Nghi

Mấy hôm  nay, đường Sưa Hương Trà nở rộ, khí hậu gần đây có nhiều thay đổi, tiết “ ủ hoa sưa” không còn “ đặc hiệu” như mọi năm ( Buổi sáng trời đầy sương, tầm nhìn xa không hơn 15m, hơi se lạnh; đến trưa có ít nắng, nghe nóng trong người một tí; trời về chiều nằng nặng, dùng dằng, nửa đi nửa ở…) Dù không được “ ủ” đúng bài như vậy, nhưng, Sưa vẫn nở, dâng cho đời hương sắc!

4/4/13



 Lời tình buồn

                            Huy&Nghi

 Những tối ngang qua nhà em
 Căn nhà nhỏ- tình yêu anh trong đó
 Em có biết đâu?
 Lòng anh…đau,
                          xót xa!

 Sao ta không là của nhau
 Cho thơ anh thêm sắc thêm màu
 Cho tình ta thêm nồng thêm mặn…
 Sao em không cùng anh đêm nay?

 Ôi! điều ước đơn sơ mà không thể
 Em có khi nào đã phải...
                                         khóc như anh?