Người Việt ở Mỹ nghèo hơn và học thấp hơn
Ngô Nhân Dụng
(Đọc để hiểu hơn cộng đồng Người Việt tại Mỹ)
Chắc nhiều người Việt ngạc nhiên khi nghe một cuộc nghiên
cứu tìm trong các số thống kê thấy rằng người Mỹ gốc Việt thua kém các sắc dân
gốc Châu Á khác, về hai mặt, lợi tức và trình độ học vấn. Dù ngạc nhiên hay
không, chúng ta cũng nên chú ý đến kết luận này, và thử tìm hiểu nguyên do.
Nhất là khi, mới đầu tuần này, chúng ta đặt cho nhau câu hỏi: Có hãnh diện làm
người Việt Nam hay không?
Ðã nhiều người nghiên cứu về di dân Châu Á ở
nước Mỹ. Mới nhất, là hai giáo sư phân khoa Xã hội học thuộc Ðại Học Brown
(Brown University). John R. Logan và Weiwei Zhang đã đặt tựa cho công trình
khảo cứu của họ là “Tách biệt nhưng Bình đẳng” (Separate but Equal). Hai tác
giả được lợi hơn những nhà nghiên cứu đi trước; vì họ có thể sử dụng và so sánh
các dữ liệu mới, thu thập được sau ba cuộc kiểm kê dân số ở Mỹ, 1990, 2000 và
2010.
Trong các tài liệu mới, người ta không gom
tất cả các di dân từ Châu Á vào một nhóm, mà phân tách ra các nguồn gốc quốc
gia khác nhau. Nhờ thế, người nghiên cứu không những có thể phân biệt và so
sánh người di dân gốc Á với các thành phần khác trong xã hội Mỹ mà còn phân
biệt kỹ hơn, thí dụ sẽ thấy người Việt Nam khác với người Trung Hoa hoặc Hàn
Quốc.
Chính vì vậy, đọc trong bài khảo cứu của
Logan và Zhang, chúng ta sẽ biết nhiều điểm riêng biệt trong lối sống người
Việt ở Mỹ, mà khi nhà quan sát coi tất cả các di dân từ Châu Á giống nhau thì
không thấy được. Khi biết người Việt có những điểm tương đồng hoặc khác biệt
với các di dân Châu Á khác, chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về cộng đồng người Việt ở
nước Mỹ. Nhân đó, chúng ta sẽ tìm hiểu xem nguyên do nào đã gây ra những khác
biệt giữa người Việt và các cộng đồng di dân Châu Á khác.
Hai tác giả chọn sáu sắc dân Châu Á đông
nhất ở Mỹ, là Trung Hoa, Ấn Ðộ, Phi Luật Tân, Hàn Quốc, Việt Nam, và Nhật Bản.
Di dân Châu Á tại Mỹ là nhóm “thiểu số” gia tăng nhanh nhất ở Mỹ, tăng 250%
giữa hai cuộc kiểm tra 1990 và 2010; tổng cộng hiện nay lên tới 18 triệu người;
vào năm 1990 số người nói tiếng Tây Ban Nha (Hispanics) cũng chỉ chừng đó.
Trong số người gốc Á Châu, tăng nhanh nhất là người Ấn Ðộ, lên gấp bốn lần
trong 20 năm đó. Nhưng tổng số người Ấn Ðộ hiện chỉ có 3.2 triệu người, còn
thua người gốc Trung Hoa (4 triệu) và Phi Luật Tân (3.4 triệu).
Có nhiều điểm tương đồng giữa người gốc Việt
và các sắc dân Châu Á khác. Di dân Á Châu tương đối khá giả hơn các dân Mỹ khác
không da trắng; thí dụ chỉ có 6% sống dưới “mức nghèo khó” trong khi tỷ lệ lên
tới 15% khi tính chung tất cả những người gốc di dân. Người Á Châu nói chung
tương đối có lợi tức ngang bằng hoặc cao hơn người Mỹ da trắng. Nhưng dù là
người Việt hay người Trung Hoa, họ cũng giống người Mỹ gốc Phi Châu hoặc gốc
nói tiếng Tây Ban Nha, là thường sống gom lại gần nhau hơn là hòa nhập vào xã
hội người Mỹ da trắng. Các khu Little Sài Gòn cũng như các phố Tàu, là trung
tâm thu hút những người cùng tổ tiên. Khi nói đến tình trạng quy tụ, tập trung
sống với nhau, của người Mỹ da đen (gốc Phi Châu) hoặc nói tiếng Tây Ban Nha,
thì lý do chính thường vì họ đều sống trong những khu nghèo. Nhưng người gốc
Châu Á quy tụ lại không phải vì lợi tức thấp, mà vì lý do văn hóa.
Phần lớn họ sinh ra ở quê cũ, nên vẫn giữ
các phong tục cũ. Chỉ trong đám người gốc Nhật là số người sinh ra tại Nhật Bản
có tỷ lệ thấp nhất, chỉ chiếm khoảng 35% vào năm 1990 và tăng lên thành 40% vào
năm 2010. Tỷ số thấp của người gốc Nhật trong hiện tượng này có lý do dễ hiểu.
Họ là lớp di dân Á Châu đến nước Mỹ sớm nhất, đặc biệt đến nước Mỹ làm công
nhân từ thế kỷ 19. Ngoài ra, có một thời gian chính phủ Mỹ kỳ thị, không chấp
nhận di dân gốc Nhật. Còn người gốc Việt và gốc Hàn Quốc thì có tới 80% sinh ở
chính quán; chỉ có 20% sinh ra ở Mỹ.
Nếp sống của họ khác người Mỹ cho nên tự
nhiên họ cũng muốn sống gần gũi hơn với những người cùng chia sẻ các tập quán,
thức ăn, và nhất là tiếng nói. Nhiều người không sinh ở Mỹ gặp khó khăn suốt
đời khi muốn nói đúng tiếng Anh. Dù sao, yếu tố chính thu hút người di dân gốc
Á quy tụ lại chính là văn hóa chứ không phải kinh tế. Các cuộc nghiên cứu trước
đây tại New York và Los Angeles đã thấy những di dân khá giả gốc Nhật Bản, Hàn
Quốc, Ấn Ðộ, và Phi Luật Tân đều thích sống trong các khu đông người cùng gốc.
Người Mỹ gốc di dân Ấn Ðộ có trình độ học
vấn cao nhất, trong bình có 15.5 năm học, tức là tốt nghiệp đại học.
Vì thế, lợi tức những người này cũng cao hơn
người Mỹ trắng trung bình, chừng 35,000 đô la một năm. Ðứng hàng thứ nhì là
người Phi Luật Tân.
Tất cả các di dân gốc Á Châu có số năm học
chính thức trung bình cao hơn người Mỹ gốc da trắng, trừ người gốc Việt. Người
gốc Việt Nam có lợi tức thấp hơn cả và số năm học chính thức ngắn hơn so với
các sắc dân Châu Á khác, cũng như người gốc Hàn Quốc. Lợi tức bình quân những
di dân Nhật Bản và Trung Hoa nằm vào khoảng giữa hai nhóm trên.
Nhiều chỉ số xã hội kinh tế khác cho thấy
người Việt Nam lép vế. Ðó là sắc dân có tỷ lệ thất nghiệp cao hơn cả, tỷ lệ số
người sống dưới mức nghèo cao hơn, và tỷ số người nhận trợ cấp xã hội cũng cao
hơn các sắc dân Châu Á khác. Tuy lợi tức thấp nhất trong nhóm này nhưng người
Việt trung bình cũng xấp xỉ bằng người Mỹ gốc da trắng mà không gốc nói tiếng
Tây Ban Nha. Hai tác giả bài nghiên cứu giải thích tình trạng kinh tế xã hội
thấp của người Việt Nam là vì đại đa số họ là những người tị nạn chính trị chứ không
phải di dân bình thường.
Người Việt Nam có lẽ hiểu rõ tình trạng này
hơn. Hàng triệu người Việt sang nước Mỹ và các nước Tây phương với hai bàn tay
trắng. Không riêng gì những thuyền nhân từ 1975 cho đến
1990, ngay cả các người sang Mỹ đoàn tụ hoặc định cư với lý do nhân đạo (HO)
cũng tới Mỹ để bắt đầu cuộc đời mới. Những di dân tị nạn này tới nước Mỹ khi đã
lớn tuổi, từ 50 tuổi trở lên, và nhiều người không nói một tiếng Anh; nếu may
mắn lắm thì họ cũng chỉ kiếm được những việc làm lương thấp.
Ðiều khiến nhiều người Việt kinh ngạc là tại
sao số năm học của di dân gốc Việt lại thấp hơn các sắc dân Châu Á khác? Bởi vì
muốn so sánh trình độ học vấn cho đúng nhất thì phải so sánh giữa các người gốc
Châu Á thuộc thế hệ thứ hai trở đi. Số người Việt và người Hàn Quốc sinh ở nước
tổ cao hơn cho thấy đa số là các di dân đời thứ nhất.
Nói chung, người gốc Châu Á có lợi tức và số
năm học cao hơn người Mỹ da trắng trung bình. Hai sắc dân có trình độ học vấn
cao nhất là Ấn Ðộ và Phi Luật Tân. Chúng ta biết rằng đại đa số người gốc Ấn Ðộ
sang Mỹ sau khi đã tốt nghiệp đại học bên xứ họ, vì nước Ấn Ðộ sản xuất nhiều
kỹ sư hơn khả năng tiếp nhận của công nghiệp nước họ; những người Ấn Ðộ học
thấp hơn bậc đại học có thể là vợ con, cha mẹ của các di dân này. Ða số người
Phi Luật Tân được di cư sang Mỹ vì họ làm những nghề mà dân Mỹ đang thiếu. Họ
là các y tá, chuyên môn săn sóc người già và người bệnh. Những nghề đó đều đòi
hỏi bằng cấp bậc đại học. Vì số người đó chiếm đa số cho nên họ cũng nâng số lợi
tức trung bình của tất cả các di dân gốc Phi Luật Tân. Mặt khác, số người gốc
Phi Luật Tân ở Mỹ tụ tập ở quần đảo Hawaii rất đông; và họ đã tới nơi này từ
nhiều đời. Do đó, nếu tài sản và lợi tức bình quân của họ cao hơn các sắc dân
khác cũng dễ hiểu. Các sắc dân như Trung Hoa, Hàn Quốc và Nhật Bản thì đa số
cũng đến vùng đất mới này sớm hơn cộng đồng người gốc Việt và họ ra đi với họ
được chuẩn bị về cả nghề nghiệp và vốn liếng trước khi ra đi; khác với những
người liều chết ra biển đi tìm tự do.
Cuối cùng, bài nghiên cứu của John R. Logan
và Weiwei Zhang kết luận rằng người di dân gốc Châu Á ở Mỹ có thể coi là ngang
hàng, hoặc có trình độ cao những người Mỹ tới khai phá đất này sớm nhất, là
những người gốc da trắng. Người gốc Việt Nam có thể coi là ngang hàng, vì lợi
tức bình quân chỉ kém người Mỹ da trắng khoảng 300 đô la một năm, và số người
tốt nghiệp đại học cũng chỉ thấp hơn 2% mà thôi. Với tất cả những thiệt thòi
của những người " tha phương cầu thực", tình trạng đó cũng đáng coi là
một điều đáng hãnh diện.