Nếu còn sống chị ở đâu?
Truyện ngắn củaThái Bá Tân
“Tôi là Nguyễn Văn Biên, lái xe, thuộc công ty X. Bộ Lâm nghiệp. Cách đây hai mươi ba năm, vào một đêm trời mưa to cuối tháng chín năm 1967, trên đường từ Châu Yên tới Sơn La, có một cô gái vẫy tay xin đi nhờ. Lúc ấy trời đã khuya, rừng núi vắng vẻ. Cô gái trạc hai mươi tuổi, đầu đội nón, tay xách chiếc túi nhỏ, quần áo ướt sũng, nói đi nhỡ đường gặp mưa bị cảm. Tôi cho cô lên xe. Trên xe chỉ có mình tôi.
Đi được một quãng, tôi dừng xe định dùng sức cưỡng đoạt cô gái. Cô cương quyết chống đỡ. Tôi dọa nếu không chịu, sẽ đuổi xuống. Cô gái khóc, van xin đừng làm thế, vì cô đang ốm, có thể chết. Thấy tôi một mực không thay đổi ý kiến, cô vùng ra và nhảy xuống đường. Tôi ngồi chờ trên xe, đoán cô sẽ không dám một mình ở lại, vì chỗ có người gần nhất cũng cách đấy hai mươi cây số. Nhưng cô gái vẫn không chịu lên xe lại mà cứ đứng khóc dưới trời mưa tầm tã, lẩy bẩy run vì lạnh... Cuối cùng tôi cho xe chạy tiếp. Đêm ấy tới trạm, khi trở lại bình tĩnh, tôi hết sức ân hận việc làm của mình, nhất là chuyện cô gái đang bệnh có thể chết.