Vu Lan 2021.
Hôm nay, là đại lễ Vu Lan, theo truyền thống Phật giáo, là ngày báo hiếu cho Cha- Mẹ, tôi xin được chúc mừng cho những ai đương còn mẹ để ‘thấy lòng vui sướng hơn !’, khi trên ngực trái còn cài một
bông Hồng đỏ thắm ; anh/chị hãy hãnh hiện và vui mừng về điều đó, khác với tôi, trong những ngày này, ngêu ngao nhẩm theo lời hát : ‘Mẹ ơi ! con đã già rôì, con ngồi nhớ mẹ, khóc như trẻ con…’ ‘mẹ ơi hãy dắt con theo, để con mãi mãi bên mẹ’… ‘Rủi mai này mẹ hiềncó mất đi, như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười,…, như đời mình không lớn khôn thêm…’ Tôi luôn mong anh/chị hãy thật chậm để cảm nhận được điều đó, (dù biết là không thể). Chúng ta xin được cám ơn Sư ông Nhất Hạnh- ns Phạm Thế Mỹ (Bông hồng cài áo), ns Y Vân (Lòng Mẹ), ns Trần Tiến (Mẹ tôi), ns Nguyễn Văn Chung (Nhật ký của mẹ) và nhiều nhà thơ, nhạc sĩ khác nữa…, đã có những lời thơ, ca từ bình dị nhưng sâu sắc, giúp ta được đồng
cảm mà nhớ ơn đấng sinh thành. Ta chỉ nhớ công ơn cha mẹ thôi còn chưa đủ, chớ vội nói chi đến việc đáp đền !
Nói về Mẹ, mọi ngôn từ đều thiếu hụt, trong chiến tranh, người mẹ ngủ say như chết mặc cho bom đạn gầm rú trên đầu, nhưng chỉ cái trở mình của đứa con bên cạnh là người mẹ tỉnh giấc và biết bao
người mẹ gầy mòn theo năm tháng khi những đứa con ra đi ngày ấy …không về, và đó là Tình Mẫu tử Thiêng liêng ta có được. Không phải ngẫu nhiên mà Bersot phát biểu :‘Kỳ quan đẹp nhất thế giới là trái tim người mẹ’ và nhà thơ đất Quảng, Xuân Tâm (1916-2012) rơi nước mắt viết câu ‘Tôi biết tôi mất mẹ/ là mất cả bầu trời’, bởi ‘nếu không còn mẹ, cái gì cũng không’.
‘Mẹ già như chuối chín cây/ gió đông
cũng sợ gió tây cũng buồn’, ai nói ca dao VN là bình dân, không bác học( ?),
ai diễn tả được tâm trạng của người con khi nhìn dáng mẹ ở tuổi xế chiều hay
hơn như thế( ?). Viết đến đây, tôi chợt nhớ bài Mừng Tuổi Mẹ của ns Trần
Long Ẩn : ‘Mẹ già như chuối chín cây/ Gió lay mẹ rụng con phải mồ
côi’ ; tôi, có lẽ không rành văn chương chữ nghĩa, nên cảm thấy sai sai như thế nào ấy,
‘gió
lay mẹ rụng’ nghe thô thiển và phủ phàn quá ! Sao dùng từ như giới
giang hồ với mẹ mình vậy( ?)Văn hóa phương Đông, ngay cả từ ‘chết’ cũng ít
ai dùng mà thường thay bằng : ‘qui tiên’, ‘cưỡi hạt về trời’, ‘về với ông
bà’. ‘ về nơi chín suối’… Thật không tương xứng với ‘ Một đời người một rừng
cây’ tí nào ! Buồn thay !
Làm lâu năm trong bệnh viện, tôi, chứng kiến bao điều, trong đó ‘Cha mẹ
nuôi con biển hồ lai láng/Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày’ là thật ; một
mẹ nuôi năm bảy người con nhưng năm bảy người con không nuôi nổi một mẹ là thật ;
cha mẹ có khi như trái banh, được các con chuyền qua, đá lại và cuối cùng nhà
quàng ghi điểm ! Có thể nói : Cha mẹ ốm đau là ‘tiêu chuẩn vàng’ để
xét nghiệm lòng hiếu tử ! …
‘Nhật ký của mẹ’ của ns Nguyễn Văn
Chung có số lượng ca từ dài nhất trong số những nhạc phẩm viết về mẹ, nhưng làm
sao dài bằng chín tháng mười ngày và cả cuộc đời của mẹ dành cho con cái !
Hãy nghe ca sĩ Hiền Thục hát một lần, cảm nhận và thương mẹ mình hơn.
Lang thang trên mạng, tình cờ gặp được một bài thơ với ngôn từ giản đơn,
chơn chất, thực tế và rất hay, không biết của ai, copy lại( xin cám ơn !),
xem như một bông Hồng, tôi xin được tặng cho những ai đương còn mẹ và anh/chị
hãy đọc thật to thật rõ cho mẹ mình nghe nhé, coi đây như một liều vaccine tinh
thần trong cơn đại dịch. Tôi chắc mẹ mình sẽ vui lắm đấy.
Mẹ là bếp lửa đêm đông
Mẹ là người ở không công suốt đời
Khi gần gũi lúc xa xôi
Già nua như chiếc lá rơi cuối vườn
Là thời tiết thay đổi luôn
Khi vui như nắng lúc buồn như mưa
Là hoa nở khắp bốn mùa
Là quả khi ngọt khi chua mới tài
Mẹ là người chẳng giống ai
Ăn ít ngủ ít nhớ dai nhất nhà
Ngày nghỉ con cháu đi xa
Mẹ là bảo vệ giữ nhà cho con
Là máy giặt chạy bằng cơm
Là thùng nước gạo thu gom đồ thừa
Là người cả nghĩ hay lo
Chỗ ướt mẹ nhận chỗ khô mẹ nhường
Mẹ là vại muối vại tương
Gạo, nước, thịt, cá, muối, đường, điện, gas…
Là hiếu là hỉ gần xa
Ngược xuôi trăm thứ, việc nhà bủa vây
Bảo tàng đồ cổ Đông Tây
Mẹ là giám đốc một tay giữ gìn
Làm thì toàn việc không tên
Ăn thì xương xẩu chẳng nhường phần ai
Thủ quỹ thủ két dài dài
Chi tiêu chẳng có biên lai chứng từ
Là tài khoản chẳng số dư
Xoay tròn như cái đèn cù quanh năm
Khi yêu mềm mịn như bông
Khi giận nhọn sắc như chông như chà
Mỗi khi trời nổi phong ba
Lệnh ông còn kém cồng bà vài
phân!
Vừa là tướng vừa là quân
Ti vi đời cũ, công nông đời đầu
Ti vi rè tiếng mất màu
Công nông đời đầu hỏng hóc khó thay
Là hàng mất giá hằng ngày
Lù lù như cái cối xoay giữa nhà
Đường đuòng là một quản gia
Cháu hư cũng đổ cho bà tiếng oan
Con mà quậy phá không ngoan
Quy ngay con dại cái mang tội tình
Chồng con sự nghiệp công thành
May ra mẹ có chút danh với đời !
Ngẫm ra muôn sự tại trời
Sao nhiều thiên chức một đời
khó qua
Mẹ là ai? Mẹ là ta
Ngọt ngào chưa hết, xót xa nhận về
Uy quyền nhiều lúc cũng ghê
Đến khi thất xảy khó bề nói hay
Là người giữ lửa đêm ngày
Lửa to hỏa hoạn tắt ngay lụi tàn
Là chánh án, là bị can
Một lời không chuẩn cũng tan cửa nhà
Mẹ là ai ? mẹ là ta
Mẹ là lãnh tụ, mẹ là nhân dân
Cháu con đi xa về gần
Mẹ là bến đỗ yên bình yêu thương
Là phép trừ của túi tiền
Phép chia là của ưu phiền đắng cay.
Phép cộng mơ ước xa bay
Phép nhân hạnh phúc trao tay từng người
Mẹ là đơn giản thế thôi
Có bốn phép tính suốt đời không xong
Nói ra lại bảo kể công
Nếu không có mẹ, con không có gì
Chẳng quan trọng, chẳng là chi
Nếu không có mẹ, cái gì cũng không
Đích thực là mẹ đây rồi
Đúng từng chi tiết mẹ tôi đấy mà !
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét