Tô Thuỳ Yên – một bóng trên đường lớn.
Hôm qua, đi làm về, người khá mệt, mắt bâng quơ, nhìn phía hồ cá góc sân, thấy nhánh lan rừng mà tôi đã bỏ bê từ lâu, nở một chùm hoa vàng ánh; trời mùa này nắng nóng, giò lan rừng cằn cổi, khô quắp, thế mà vẫn cho đời vài bông hoa thật đẹp và ngay trong khoảnh khắc ấy, câu thơ “Cám ơn hoa đã vì ta nở” trong bài Ta Về của Tô Thuỳ Yên, hiện về trong trí nhớ.