13/1/13

Thơ Trần Anh Dũng


1. BIỂN ƠI!
 


Theo em ra biển dạo chơi
Hỏi xem nước có gặp trời được chăng?

Kìa trông con sóng tần ngần
Cứ xô bờ mãi mà không chịu rời
Cứ đòi ở lại ham chơi
Mải mê tìm dấu chân người ngày xưa

Kìa trông gió hát nắng trưa
Cồn cào cát trắng, say sưa liễu ngàn
Em về gói giấc mơ hoang
Trong tà xiêm mỏng bàng hoàng ngủ quên

Còn đâu một thưở vẹn nguyên
Ngô nghê áo mớ làm duyên bốn mùa
Để anh mòn lối cỏ trưa
Trồng chân đợi nắng chờ mưa một đời

Theo em ra biển dạo chơi
Mới hay nước chẳng gặp trời được đâu
Thì thôi về lại với nhau
Quay xòe xanh áo giữa màu vàng trăng!
                                                
2. PHÙ VÂN

Mời em
        cạn một chén này
Phơi trong sương giá
                  đêm say bồng bềnh
Tóc buồn
       phủ rối bờ quen
Cơn mưa em
                  đã ướt mềm vai anh
Mai về phố cũ
      vắng tanh
Vắt trong vạt áo
      giọt lành
                  xót xa
Giấc phù vân ngót sương sa
Dáng phù vân chợt chói nhòa hồn anh
01/01/10

3. QUÀ TẶNG 
                                     Tặng Diễm 
Anh vẽ tặng em một cánh bướm vàng
Đem về ép vào giữa trang vở cũ. 
Những ngày xa nhau bướm theo vào giấc ngủ. 
Kể cho em nghe về một cuộc tình buồn
Anh vẽ tặng em một cánh chuồn chuồn 
Tặng em cả tuổi thơ khốn khó 
Miền Trung một chiều nào ngợp gió 
Thằng bé lon ton chạy theo dấu chân bà
Anh vẽ tặng em một cánh mây xa 
Nơi giấu những ước mơ thầm lặng 
Có đứa trẻ chăn bò tóc khê nồng mùi nắng
Cô đơn hằn trên gương mặt trẻ thơ
Anh vẽ tặng em gò bãi hoang sơ 
Đồng khô cháy những tháng Năm ngập nắng
Bến sông xa những tháng Mười lạnh cóng 
Mẹ gánh nỗi buồn trĩu nặng cả hai vai
Anh vẽ tặng em những hàng phố dài 
Nơi anh đã đi qua thời trai trẻ 
Có thiếu nữ buồn mắt nhoà trong lệ 
Cánh cửa hờ ngóng đợi dáng hìmh xa.
Anh vẽ tặng em dáng phố phồn hoa 
Nơi sắp hết một tuổi đời lãng mạn 
Mưòi ngón tay đan sâu vào mái tóc 
Bờ nhân gian mờ mịt sương chiều
Anh vẽ tặng em cánh hoa lưu ly 
Để mai kia tất cả thàmh kỹ niệm 
Em giữ hộ anh sắc hoa màu tím 
Một tình yêu buồn hơn cả nỗi buồn 

4. CHIỀU ĐÀ LẠT
Vó ngựa nào dừng lại giữa đồi thơm
Quả thông rụng lặng im - Chiều Đà lạt
Dẫu biết thuyền xưa sang bến khác 
Mà sao anh cứ mãi đi tìm?
      
Vó ngựa nào dừng lại giữa chiều êm
Mimôza sắc se - Chiều Đà lạt
Anh lang thang giữa vô chừng trời đất
Mây nước nào trang điểm tóc em xanh?
Vó ngựa nào dừng lại giữa mênh mông
Anh nếm rượu lỡ say - Chiều Đà lạt
Em có nghe thông reo ngàn tiếng hát
Đà lạt ơi người tình trăm năm.
Vó ngựa nào rong rỗi mãi xa xăm.

                                           

5. NƠI ĐÓ LÀ BÌNH YÊN
                                                    
                                                                Chỉ xin anh làm chiếc khăn khi em khóc
                                                                Thấm khô giọt lệ buồn em mang
                                                                                                      Thơ Thu Phong

Hãy tựa đầu lên bờ vai anh

Nơi đó là bình yên
Nơi đó anh sẽ nghe
Lời trái tin em biết hát
Anh sẽ kể em nghe
Những buổi chiều
Mình anh lang thang trong quán nhạc
Ly cafe để quên
Bong bóng vỡ, cơn mưa chiều dịu mát.
Rồi anh sẽ hát em nghe
Trịnh Công Sơn,
          bài Nguyệt ca 
                         huyền hoặc
          Buồn hơn cả ánh trăng.
Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó thật bình yên
Nơi đó anh sẽ nghe
Tiếng trái tim em biết khóc
Em sẽ kể anh nghe
Đêm Hà Nội 
         nồng nàn như trong cổ tích
         chao chao chùa Trấn Quốc
                      sóng Tây Hồ làm vỡ cả vừng trăng.
Rồi em sẽ đọc anh nghe
          những mùa thu buồn như không có thât
                      hồ Gươm lung linh bóng nguyệt
                      lời thơ hiền và đẹp như tranh
Hãy tựa đầu lên bờ vai anh
Nơi đó thật bình yên
Nơi đó anh sẽ làm chiếc khăn
Mỗi khi em khóc.

 PHỐ HUẾ
                                           Tặng Tuấn
Phố huế thuở tôi còn nhỏ tuổi
Đường kinh đo áo trắng bay nhiều
Hương Giang chầm chậm chiều sương khói
Vân Lâu buồn bến vắng cô liêu

Khi xqa huế tôi mơ hoài Vĩ Dạ
Khóm trúc la đà bến hắc hiu
Linh Mụ chùa nghiêng hồn cổ kính
Mây chùng in đáy nước xanh veo

Mười năm xa Huế tôi còn nhớ
Lăng tẩm uy nghiêm tím bóng chiều
Nhịp chèo khua tiếng hò mái đẩy
Tóc lùa gió rối dáng xiêu xiêu

Em tôi giờ lại  ra phố Huế
Biết gửi gì cho hết tiếng yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét