Tháng Năm, nghe Phượng hoàng gãy cánh
Có một tượng đài Phượng hoàng gãy cánh tại Sài Gòn, đặc biệt trong
lòng người yêu nhạc trẻ miền Nam .
Tượng đài nằm im lặng trong trái tim mỗi người, nhưng luôn ngân vang với những
câu hát trở thành lịch sử âm nhạc hiện đại của Việt Nam – vốn từng mở màn cho một giai
đoạn cách tân âm nhạc độc nhất vô nhị.
Thật khó biết là nhạc sĩ Lê Hựu Hà qua đời vào lúc nào. Theo báo
cáo pháp y, người ta chỉ tìm thấy ông vào ngày 11 tháng 5, 2003, nhưng dự đoán
thời gian qua đời có thể từ 5 ngày trước. Lê Hựu Hà là một người cô đơn. Và
những ngày cuối đời của ông lại càng cô đơn hơn khi đi về chỉ một mình, đóng
cửa lặng lẽ đọc sách, nghe nhạc, mở ti vi cho có tiếng người chung quanh mình.
Chính vì ti vi vẫn mở suốt nhiều ngày liền, nên chung quanh hàng xóm không ai
ngờ rằng ông đã qua đời. Chỉ đến khi vài người bạn đến tìm, gọi chuông không
được thì sau đó mọi người mới phát hiện rằng ông đã đi rất xa rồi.
Những ngày bạn bè đến thăm nhạc sĩ Lê Hựu Hà lần cuối, Lúc ấy,
trời lất phất mưa, mây trĩu xám. Đám tang vừa phải và khiêm tốn, không khác gì
tính cách của ông lúc sinh thời. Nhạc sĩ Minh Châu tay cắp giỏ, ánh mắt bàng
hoàng “lẽ nào vậy sao?”. Minh Châu vốn là một người yêu say đắm dòng nhạc
Phượng Hoàng với những bài hát mà nhạc sĩ Lê Hựu Hà khai sinh. Anh ghé qua thắp
nén nhang với chiếc áo sơ-mi bó, quần ống hơi loe, không khác gì thập niên 60,
thì thầm “chừng nào chúng ta lại có một Lê Hựu Hà hay Nguyễn Trung Cang?”.
Câu hỏi đó thật khó trả lời. Phượng Hoàng sinh ra từ lửa và hóa
kiếp trong lửa, tuần hoàn vô lượng. Nhưng để nhận biết là điều bất khả. Thật
khó hình dung nền nhạc trẻ Việt Nam
thập niên 60-70 nếu không Lê Hựu Hà, Nguyễn Trung Cang, Elvis Phương… thì hôm
nay sẽ là gì? Ban nhạc Phượng Hoàng của Lê Hựu Hà thành lập năm 1963, với chủ
trương dứt khoát của Lê Hựu Hà là “người Việt phải chơi nhạc Việt”, nhằm tạo
một khuynh hướng khác biệt với hàng loạt các nhóm nhạc trẻ lúc đó, phần lớn
đang cover lại các bài hát ngoại quốc, và lấy tên tiếng nước ngoài như The
Enterprise, CBC, The Dreammers, Les Vampires… nhạc trẻ thuần Việt được coi như
khai sinh từ đó. Nếu lịch sử âm nhạc Anh Quốc có cột mốc vĩ đại từ cuộc nói
chuyện vô tình trên tàu điện giữa Paul McCartney và John Lennon, thì ở Việt Nam cũng có
chương lịch sử âm nhạc kỳ thú từ sự kết nối giữa Lê Hựu Hà và Nguyễn Trung Cang.
Là một ban nhạc rất trẻ, nhưng các sáng tác của Lê Hựu Hà và
Nguyễn Trung Cang làm không ít người sửng sốt về tính triết lý sâu đậm trong ca
từ. Nếu Nguyễn Trung Cang vung vẩy tung tóe màu sắc hiện sinh với Mặt Trời Đen,
Sống Cho Qua Hôm Nay… thì Lê Hựu Hà dàn trãi từ khuynh hướng yêu tha nhân vô
kiện của Kant cho đến tâm trạng hippy phản chiến, kêu gọi yêu thương. Trong các
phẩm của Lê Hựu Hà, là niềm yêu tha nhân dù khổ đau vẫn phải gìn giữ như một
định mệnh “Hãy cứ yêu thương người – dù người không yêu ta”. Từ cảm giác đó, Lê
Hựu Hà bước theo lộ trình nhận thức thế giới không khác gì John Lennon từ việc
viết về tình yêu cho đến hát về người nghèo khó, về một cuộc sống đầy súng đạn
và hận thù. Hãy Nhìn Xuống Chân hay Lời Người Điên… là một dòng phát triển rất đặc
biệt của nhạc sĩ Lê Hựu Hà bên cạnh những bài tình ca nhạc trẻ độc đáo của ông.
Chỉ tiếc là sau 1975, chế độ kiểm duyệt của Nhà nước Cộng sản đã bóp chết không
ít niểm cảm hứng và sự phát triển của nhiều văn nghệ sĩ, trong đó có nhạc sĩ Lê
Hựu Hà.
Nhạc sĩ Phạm Duy, lúc sinh thời không phải là người dễ tính, cũng
đã phải thốt lên rằng âm nhạc của Phượng Hoàng đầy chất tâm hoặc (psychedelic
culture) và phản ánh một tâm thức của thế hệ trẻ không lối thoát trong một xã
hội chiến tranh, bất an không hồi kết. Sau tháng 4/1975, khi bị buộc phải đi
học tập cải tạo tư duy với các cán bộ cách mạng, nhạc sĩ Lê Hựu Hà cũng phải
viết tự kiểm, nhận định rằng âm nhạc của ông là thứ suy đồi và tiểu tư sản thối
nát. Nhưng Lịch sử âm nhạc Việt Nam
đã may mắn biết mấy khi có được dòng nhạc “thối nát” đó làm nền tảng cho mọi
phát triển hiện đại sau này. Lê Hựu Hà cũng như nhiều nhạc sĩ miền Nam tự do
khác, cũng được khuyến cáo viết những tác phẩm cho nền “văn hóa mới” – một nền
văn hóa mà không ít người vẫn tự hỏi nó sinh ra từ đâu, để làm gì?
Có một điều không may cho nhạc sĩ Lê Hựu Hà là sau 1975, có một
trung tâm sản xuất băng nhạc chống Cộng lấy tên Phượng Hoàng, cho ra chương
trình và gửi vào trong nước. Trong thời buổi còn chưa đủ sức phân biệt được
trắng đen, công an đã coi nhạc sĩ Lê Hựu Hà như là một trong những thành phần
sản xuất chương trình đó. Đã vậy, có lúc ông còn bị Sở VHTT Cộng sản những ngày
đầu kiểm soát miền Nam nhầm lẫn tên ban nhạc của Lê Hựu Hà và hệ thống tình báo
Phượng Hoàng của VNCH. Hai điều đó hoàn toàn không liên quan. Ủy ban tình báo
Phượng Hoàng, vốn là tên gọi khác của Intelligence and Operations Coordinating
Centre, do giám đốc CIA thời đó là William Colby dựng nên, hoạt động từ 1967 và
chấm dứt vào 1973. Vốn đã bất đắc chí vì thời cuộc, việc bị truy vấn bởi công
an mật vụ liên tục trong thời gian đó đã khiến nhạc sĩ Lê Hựu Hà trở nên trầm
uất, và luôn lo sợ. Thậm chí, khi đi đường, nghe tiếng còi của cảnh sát giao
thông cũng làm ông kinh hoảng, dừng xe, dù đó không phải là chuyện của ông. Đã
vậy, sau năm 1968, bị gọi nhập ngũ, nhạc sĩ Lê Hựu Hà đến học tại trường Bộ
Binh Thủ Đức, rồi làm việc ở Cục Quân Nhu, và dù không cầm súng bắn phát nào,
nhưng do mang lý lịch là “ngụy quân” nên sự nghiệp của ông không bao giờ có thể
nối tiếp trọn vẹn được nữa.
Những khó khăn từ vật chất cho đến đời sống tinh thần vẫn đeo đuổi
đến tận ngày nhạc sĩ Lê Hựu Hà qua đời, dù tài năng của ông vẫn chinh phục mọi
giới. Những tác phẩm mới sáng tác sau 1975 như Vào Hạ, Ngỡ Đâu Tình Đã Quên
Mình, Vị Ngọt Đôi Môi… luôn gây nên những cơn sốt trong thính giả. Nhưng cũng
ít ai biết rằng các bài hát như Hãy Yêu Như Chưa Yêu Lần Nào là bài hát viết
cho phim Vết Chân Hoang (chuyển thể từ tiểu thuyết Tuổi Choai Choai của Trường
Kỳ), được sửa lời và chút ít giai điệu. Bài Lời Trái Tim Muốn Nói cũng là một
ca khúc viết lại một văn bản cũ, trong đó ông lặng lẽ để vào chút tâm tư của
mình,qua những câu chữ như “những tháng năm không có ngày vui”.
Năm 1999, khi đang là thành viên trong ban nhạc Phiêu Bồng của
nhạc sĩ, tôi cầm lấy những bài hát của ông và đi đến nhiều hãng băng đĩa, đề
nghị làm album tác giả, nhưng mọi nơi đều lắc đầu, nói khéo. Chân thật nhất là
một biên tập viên của Xí nghiệp băng đĩa nhạc Sài Gòn Audio, Hãng phim Bông
Sen, đã nói thẳng thừng “Lê Hựu Hà là một người nhân thân có vấn đề”. Sau này,
khi nhạc sĩ Lê Hựu Hà căn vặn hỏi mãi, tôi đành phải kể lại. Ông mỉm cười nhã
nhặn và buồn. Sau đó, ngay khi tập bài cho các buổi diễn, tôi đề nghị chơi lại
những bài hát nhẹ nhàng, không bị soi mói về quan điểm chính trị như Tôi Muốn,
Yêu Em… ông chỉ lắc đầu, cười nhẹ. Khó biết được đằng sau cặp kính của người
nhạc sĩ hết sức uyên bác đó là những suy nghĩ gì về cuộc sống khốn khó này. Về
sau, nhạc sĩ Bảo Thu “luồn lách” bằng cách nào đó, cũng in ra được một băng
cassette pha trộn các tác phẩm của Lê Hựu Hà cùng các bài hát dịch lời Việt của
ông, nhưng cũng không dám quảng cáo hay tổ chức ra mắt công khai như các ca sĩ,
nhạc sĩ bây giờ.
Giờ đây khi tìm kiếm trên internet, thấy những tấm ảnh sau 1975
của ông, lòng tôi chợt chùng lại. Để mừng một ngày sinh nhật của nhạc sĩ Lê Hựu
Hà, tôi “dỗ” ông cho chụp vài tấm ảnh, tự mình design bìa CD cho ông, gom những
bài hát làm thành một đĩa master rồi đi tìm Tuấn – biệt danh là Tuấn Chó (do có
logo thương hiệu bầy chó đốm), một trong những ông trùm sản xuất CD lậu thời đó
ở Sài Gòn, nhờ chép ra phát hành giùm. Thật buồn cười và mỉa mai, khi người
nhạc sĩ cầm lấy những bài hát của mình được lén lút phát hành bất hợp pháp ngay
trong đất nước của mình, và cười như một hạnh phúc. Tôi vẫn còn nhớ.
Có lần, trong một buổi tập ở nhà, nhạc sĩ Lê Hựu Hà cao hứng đàn
và hát cho tôi nghe vài bản nhạc chưa ra mắt công chúng của ông. Những bài hát
mang đầy niềm cảm hứng mãnh liệt của một thời Phượng Hoàng trai trẻ nhưng đầy
sự buồn chán muốn rời xa cõi nhân thế quá trớ trêu. Hát xong,ông quay qua nhìn
tôi, cười trầm “Đừng hỏi, anh biết tỏng em muốn hỏi gì. Anh không muốn đưa
những bài hát này ra nữa đâu. Không còn để làm gì”. Im lặng. Tôi vẫn tự hỏi là
có bao nhiêu con người tài năng trên đất nước này đã chối từ đại lộ và nói với
bạn bè,con cháu mình khi quay về ngõ nhỏ, rằng “không còn để làm gì”.
Cuộc sống của nhạc sĩ Lê Hựu Hà sau năm 1975 hết sức khó khăn, đã
vậy ông còn mang nhiều mặc cảm khi người vợ của mình, ca sĩ Nhã Phương, phải đi
hát, đi làm tất bật để trang trãi cho cả gia đình. Ông chọn quay lại sân khấu
một phần vì yêu âm nhạc, một phần khác vì đó là cách kiếm sống duy nhất của
ông. Lê Hựu Hà đã thử làm nhiều thứ như hùn mở quán cà phê, cho thuê băng
video… nhưng rồi không có gì tồn tại lâu. Tài sản lớn nhất, và có lẽ vĩ đại
nhất đất nước, là bộ sưu tập đĩa nhựa âm nhạc của ông. Tất cả những đĩa quý
nhất của thế giới, những ấn bản hạn chế của Rolling Stones, Beatles… ông đều có
đủ và luôn làm bạn bè kinh ngạc ngưỡng mộ. Thế nhưng một ngày mùa hè cách mạng,
các nhân viên Sở Văn hóa Thông tin đã ập đến lục soát và tịch thu, theo “tố
giác của quần chúng nhân dân”. Nhìn từng chiếc xe ba gác chồng chất các bản đĩa
mà ông nâng niu, chở ra đi, là một trong những điều suy sụp lớn của đời ông.
Nhạc sĩ Bảo Chấn kể rằng đời ông chưa bao giờ hoảng sợ bằng nhìn thấy hình ảnh
nhạc sĩ Lê Hựu Hà ngồi gọi rượu đế ra uống một mình, trầm ngâm và khóc. Đó là
lần uống rượu duy nhất trong đời của người nhạc sĩ chơi rock, Phật tử và không
biết thuốc lá, rượu bia.
Trong một lần đi diễn ở Đông Âu và Nga, sau khi hệ thống Cộng sản
ở đây sụp đổ. Lê Hựu Hà mang về những viên đá, lấy ra từ những mảnh vỡ của bức
tường ô nhục Berlin ,
để tặng cho bạn bè. Đêm đó, ngồi hát ở một quán bar nhỏ Old Friends với Phước,
tay cao bồi già yêu nhạc rock, nhà thơ hippy Đỗ Trung Quân, Lê Hựu Hà đưa cho
mọi người, ông cười, thì thầm với tôi “đây là tự do”. Sau cặp mắt kính cận ấy,
là ánh mắt thông minh, ẩn chứa biết bao nỗi niềm và dường như không còn niềm
vui nữa, dù miệng vẫn cười.
Lê Hựu Hà đến Nga, ứa nước mắt khi nhìn thấy tự do trở lại trên
đất nước tuyết trắng, nghĩ đến phận mình. Ông ra phố Arbat ở Moscow , nơi lừng danh của giới nghệ sĩ. Khi
đang đi dạo thì Lê Hựu Hà nhìn thấy một người ngồi bệt dưới đất, đánh đàn và
hát tiếng Anh ở phố, dưới chân có hộp đàn mở ra cho khách qua lại bỏ tiền vào.
Nhìn thấy cây đàn đẹp và quý, ông dè dặt hỏi xem đàn có bán không. Người nghệ
sĩ Nga lạnh lùng nhìn và nói “Anh không mua nổi đâu, vì trên đàn đã có dấu tay
của tôi”. Sau này ông được giới thiệu cho biết đó là một nghệ sĩ rất nổi tiếng
ở Nga về tài năng cũng như độ kiêu hãnh. Ghé vào một cửa hàng gần đó, nhạc sĩ
Lê Hựu Hà đổi một ít tiền lẻ và đến ngồi kế bên. Những bài hát tiếng Anh thời
thập niên 60 – 70 mà người nghệ sĩ Nga ấy hát, đã là thứ thuộc nằm lòng của Lê
Hựu Hà nên ông vừa nghe, vừa hát bè theo. Cứ mỗi bài hát kết thúc, ông lại bỏ
vào hộp đàn một chút tiền lẻ. Người nghệ sĩ Nga từ thái độ lạ lùng, tò mò, dần
dần chuyển sang cảm mến. Cho đến khi hết tiền bỏ vào, Lê Hựu Hà đứng lên chào
và đi. Người nghệ sĩ Nga bất chợt gọi lại “Anh là ai?”. Lê Hựu Hà cười “Tôi là
một người thích nhạc”. “Nếu anh quá thích cây đàn, tôi có thể bán cho anh, vì
anh rất thú vị”, người nghệ sĩ Nga nói. “Cám ơn, tôi đã có thứ tôi muốn rồi”,
Lê Hựu Hà nói, “hát với anh, tôi đã có lại tất cả những kỷ niệm đẹp nhất mà tôi
đã mất”.
Trong đánh giá của giới phê bình âm nhạc, vẫn hay có hiện tượng
bất toàn về overrated và underrated. Tức có những nhạc sĩ mà công lao hay khả
năng chỉ vừa phải thôi, nhưng vì lý do gì đó luôn được tung hô. Ngược lại, có
những người vô cùng quan trọng với lịch sử âm nhạc nhưng lại bị coi nhẹ hay
lãng quên. Nhạc Nguyễn Trung Cang hay sĩ Lê Hựu Hà là một trong những trường
hợp underrated của Việt Nam, khi giá trị tiền phong của họ xuất hiện ở mọi nẻo
của âm nhạc hiện đại, nhưng lại bị phủ lấp bởi truyền thông, quan điểm chính
trị hay sự cố tình chôn lấp quá khứ văn hóa vàng son của một niềm Nam VNCH.
Tháng Năm, nghe vua nhạc Blues B.B.King qua đời. Tháng Năm nhớ Chuck
Brown, tay guitar có biệt danh là “Godfather of Go-Go”. Tháng Năm rồi cũng góp
vào ký ức nhân loại một tượng đài Phượng hoàng Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét