Nợ
Mưa Sa Mạc
“Em nợ duyên anh tự kiếp nào
Như bờ lau nợ nước ven ao
Mực nghiên nợ bút thơ vay chữ
Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao
Như bờ lau nợ nước ven ao
Mực nghiên nợ bút thơ vay chữ
Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao
Áo nợ đường kim nét chỉ thêu
Núi non vay mượn cỏ xanh rêu
Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt
Khói bếp xanh lam nợ mái lều
Núi non vay mượn cỏ xanh rêu
Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt
Khói bếp xanh lam nợ mái lều
Ta hẳn nợ nhau mối ân tình
Như ngày mới nợ ánh bình minh
Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối
Và phận làm người nợ tử sinh
Như ngày mới nợ ánh bình minh
Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối
Và phận làm người nợ tử sinh
Có thể kiếp xưa em nợ anh
Như đêm hạ nợ bóng trăng thanh
Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ
Sao nhỉ ...? Vì sao em có anh.”
Như đêm hạ nợ bóng trăng thanh
Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ
Sao nhỉ ...? Vì sao em có anh.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét