12/10/20

 Lan man ngày lũ.

Chưa kịp mừng khi cơn bão đi qua, phải đối mặt với mênh mông nước lũ. Ôi! quê tôi, dải đất miền Trung nghèo khó, Quảng Nam ơi! Thương biết mấy cho vừa?
Cha, một đời lam lũ, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lo ăn giáp hạt, toát mồ hôi. Mẹ, thân Cò lặn lội, sáng nón sấp đi, chiều về nón ngửa, bữa cơm nghèo ít cá nhiều rau.
Em, khét nắng bạc màu tóc rối; anh,chân trần nứt nẻ ruộng tháng năm.
Cuộc sống dày vò nên phải so đo: từng hạt lúa củ khoai, làm người Trung kỹ tính, để đời chê hai tiếng “ ki bo”!
Lấy chồng xa, em thoát khỏi nơi này; trong mơ có thấy về xứ Quảng? Em bì bõm tuổi thơ trên bè chuối, người lớn giật mình, con trẻ vô tư.
Ở nơi xa, em có nghe đài báo bão? Gió giật liên hồi, tơi tả ước mơ anh.
Chiều qua, ta lội nước một mình, nhớ thương với những ngày xa cũ; rồi gió sẽ qua đi, nước lại về chốn cũ, chỉ còn ta hoang vắng một cõi lòng!
(2014-2020)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét