Hôm nay, Thạch tui, nhận khá nhiều lời chúc mừng của quí ACE. Xin được cám ơn tất cả.
Mời quí ace đọc chuyện sau nhé!
Anh tạm gọi là thành đạt, tuy chưa phải hàng đại gia nhưng nhà có, xe có, vợ con đuề huề, tiền trong túi rủng rẻn; là một quan chức cấp huyện, nằm trong diện “qui hoạch” nên cũng có một số đàn em cung phụng.
Cuộc sống đang lên, thì bỗng một ngày chuyện xảy ra: anh phát hiện có bất thường trên” hòn bi” của mình: nó xuất hiện vết bầm màu xanh tím. Ban đầu anh cũng kệ, nhưng được vài ngày thì vết bầm đó lan rộng. Anh tức tốc phi ngay vào bệnh viện đa khoa TD, nơi anh tin tưởng, có chuyện gì về sức khỏe, gia đình anh đều được bệnh viện này chăm sóc. Vị bác sĩ từ tốn hỏi anh về lối sống, về những mối quan hệ trong sáng và trong tối,…, sau đó anh lần lượt được xét nghiệm máu, chụp MRI, siêu âm… đủ kiểu. Nhưng chẳng phát hiện ra bệnh gì. Sau 2 lần tái khám, cuối cùng hòn bi bên trái của anh đã vĩnh viễn nằm lại bệnh viện.
Anh hồi phục nhanh, trở lại cuộc sống bình thường được vài tuần thì tin dữ lại ập đến: hòn bi còn lại của anh cũng bắt đầu xuất hiện đốm bầm xanh tím giống người anh em của nó trước kia. Anh lo lắng, mất ăn mất ngủ, không dám nhập viện, chỉ trao đổi với bác sĩ qua điện thoại. Được vài hôm khi không thể chịu nổi sự lan rộng của đốm bầm xanh tím, buộc anh phải đi khám; lần này, anh đi thẳng vào bệnh viện VĐ và gặp cho được bác sĩ chuyên khoa Tiết Niệu.
Tại phòng khám, các bác sĩ cùng xúm vào “hòn bi” của anh. Lại xét nghiệm, lại chiếu, lại chụp, lại soi… Rồi thì hội chẩn khoa, hội chẩn viện. Sau vài ngày, bác sĩ gọi 2 vợ chồng anh lên phòng riêng tư vấn: Thôi thì con cái anh chị cũng đủ nếp tẻ, anh cũng đứng tuổi và không có ý định sinh thêm,…cắt nhé? Nghe “cắt nhé” mặt anh xanh như tàu lá, suy sụp, mươi phút sau anh mới định thần, hỏi: vâỵ tôi thành hoạn quan hả bác ? Bác sĩ bảo đừng lo, y học hiện đại có thể bù cái “đàn ông”cho anh bằng nhiều cách. “Thôi thì cắt vậy” anh nhìn sang vợ, trả lời trong đau xót! Người vợ luôn lắng nghe, cùng chia sẻ, hai mấy năm nay, mặt buồn hơn đưa đám, không nói gì, ngoài hai dòng lệ tuôn trào…
Anh trầm cảm cả tháng trời sau ca phẫu thuật. Tài sản của anh chỉ còn “cây đèn pin” không có pin. Ra đường thấy gái đẹp anh dửng dưng ( trước đây anh thường liếc ngang liếc dọc, miệng nuốt nước miếng ừng ực!). Anh tự an ủi mình, dù không còn ham hố, nhưng miễn là còn sống, còn leo lên ghế cao hơn, để đóng góp, đưa đất nước này tiến lên!
Nói vậy thôi, chứ anh chán nản lắm rồi. Anh làm việc như một cái máy để quên đi thực tại, anh từ bỏ mọi thú vui vì không còn hứng thú ; da anh bắt đầu nheo, bụng bắt đầu béo, giọng nói the thé như dân “pha nhớt”.
Nhưng, (lại nhưng) số phận tiếp tục trêu đùa với anh không lâu sau đó, cây đèn pin cũng giở trò xanh tím như 2 cục pin trong quá khứ. Anh đón nhận tin dữ bằng sự vô cảm!. Anh tự nhủ: súng giữ làm gì khi không còn đạn!. Anh lại vào bệnh viện, lần này quyết định chóng vánh hơn. Dường như các bác sĩ cũng không hy vọng tìm ra được cách gì mới để chữa trị ngoài hình thức can thiệp ngoại khoa: cắt bỏ!.Ôi! hai tiếng “cắt bỏ”sao nghe lạnh lùng vô cảm thế!. Anh ngước mặt nhìn trời mà than rằng: Một thời đứng đái nay còn đâu! Anh hoảng loạn thật sự, đêm nằm, anh mơ và hét to cắt cắt… Anh cương quyết, bán hết mấy lô đất đang rớt giá ở Hòa xuân, ĐN, không đi bệnh viện trong nước nữa, phải ra nước ngoài xem thế nào. Thế là ba hôm sau, anh được người nhà đưa ra sân bay quốc tế ĐN.
Trong căn phòng đợi sáng trưng của một bệnh viện được xếp top 100 thế giới, anh run run cầm tờ kết quả xét nghiệm:
"Vết màu xanh tím là phai ra từ chiếc quần underwear, sức khỏe bệnh nhân hoàn toàn bình thường".
Trời đất đổ sụp trước mắt anh. Anh thét lên: trời đất ơi, tại cái quần màu xanh tím made in china khốn kiếp kia, giờ tôi ra nông nỗi này!
Thưa quí vị, đồ gì thì có thể dễ dãi, nhưng riêng quần lót là phải xịn!, và tốt nhất là nói không với đồ Trung Quốc bạn nhé!
(“xào nấu” từ một chuyện vui trên mạng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét