Mật phục bắt quả
tang chồng
Hơn 1 tháng nay bà Hải thấy hình như chồng
mình hơi khang khác. Thuế má, bài vở trả rất qua quýt.
Nhiều hôm ông Chương (chồng bà Hải) lấy cớ
bận việc ở công ty, cắt cơm tối ở nhà rồi mãi khuya mới về và lên phòng
riêng ngủ, không đoái hoài gì đến vợ.
Sự nhạt nhẽo này do đâu? Bà Hải hỏi dò những
người thân tín trong công ty của chồng, nhưng tất cả đều nói rằng tổng
giám đốc không hề có mối quan hệ đặc biệt nào. Vậy ai có thể là người thứ
ba xen vào mối quan hệ giữa bà Hải và chồng? Nghĩ mãi, cuối cùng mọi nghi
ngờ tập trung vào cô ôsin.
Cái con bé này ngày mới ra Hà Nội thì đen
đủi và khẳng khiu như một cành cây khô nhưng giờ thì đã ra dáng một cô gái
thành phố, cũng xông xênh áo nọ quần kia, cũng kem dưỡng da, dầu chải tóc,
sữa rửa mặt thơm phức. Thỉnh thoảng bà Hải bắt quả tang cô ôsin nhìn yêu
chồng mình và ông Chương cũng cười nói với cô rất cởi mở.
Tuần trước đi công tác TPHCM về, ông Chương
còn mua cho cô ôsin một đôi dép rất đẹp. Ông chủ mua quà cho người giúp
việc cũng không sao nhưng không mấy ai lại đi mua một món quà hàng hiệu đắt
tiền như thế. Chắc là hai người có chuyện gì đó bí mật lắm. Có lẽ cái tổ
con chuồn chuồn là đây.
Nhà bà Hải 3 tầng. Tầng trệt có phòng bếp,
phòng ăn, phòng tắm, gara ôtô và phòng của ôsin. Cô ôsin phải ở tầng trệt
để tiện việc chợ búa cơm nước, mở cửa đóng cửa và kiêm luôn người bảo vệ.
Tầng 2 có phòng khách, phòng ngủ của vợ chồng bà Hải, phòng riêng của hai
con. Tầng 3 là khu làm việc của ông Chương, với đầy đủ máy móc, tủ tài liệu
và một phòng nghỉ của ông.
Những hôm ông Chương kêu bận việc về khuya,
trước khi lên tầng 3 hình như ông có ghé qua phòng ôsin, vì ôtô vào gara
một lúc lâu sau bà Hải mới nghe thấy tiếng chân giầy của chồng lên cầu
thang. Không hiểu hai người đã làm gì trong khoảng thời gian đó? Câu hỏi
này lớn dần thành mối nghi ngờ làm ngứa ngáy tâm can bà Hải.
Sau khi đã suy đi tính lại rất kỹ càng, bà
chủ quyết định thực hiện một kế hoạch mật phục để bắt quả tang ông chủ.
Kế hoạch mật phục của bà được vạch ra hết
sức tỉ mỉ, chặt chẽ và hoàn chỉnh, đảm bảo không thể thoát được. Bà Hải
không có ý định bắt quả tang “con mèo ăn vụng” rồi đánh chết hoặc đuổi đi
mà chỉ cần cảnh cáo để răn đe thôi. Chuyện này nếu hở ra thì xấu chàng hổ
ai và ảnh hưởng đến tâm lý của các con. Bà không muốn gia đình bị tan nát
bởi chuyện một “con mèo ăn vụng”. Bà Hải đem kế hoạch mật phục nói kín với
mẹ đẻ. Bà cụ gật đầu: “Chuyện này nếu không bắt tận tay day tận trán thì nó
không nhận đâu. Nhưng con đừng làm ầm ĩ lên, chỉ vợ chồng biết với nhau
thôi”.
Hôm đó ông Chương lại gọi điện thoại về nhà
báo rằng phải mời cơm khách hàng và sẽ về nhà muộn. Sau bữa cơm tối bà Hải
nói với cô ôsin: “Bà ngoại hôm nay huyết áp hơi cao mà vợ chồng chú em lại
đang đi nghỉ mát, để cụ ở một mình chị không yên tâm. Em sang ngủ với bà
ngoại một hôm và nếu bà cần gì thì giúp”.
Bà Hải gọi taxi đưa cô ôsin về nhà mẹ đẻ và
lập tức gọi điện thoại cho mẹ: “Taxi đang trên đường đến. Mẹ rứt dây điện
thoại để bàn ra. Con này hay buôn điện thoại lắm. Nếu nó thông báo được cho
phía bên kia là kế hoạch của mẹ con mình thất bại đấy”.
Tối hôm đó sau khi tắm xong bà Hải vào phòng
cô ôsin tắt đèn nằm đợi trong tâm lý vừa hồi hộp, vừa tò mò. Khoảng gần 11
giờ đêm ôtô của ông Chương về. Bà Hải nghe tiếng cánh cửa sắt rít ken két,
tiếng ôtô lăn vào gara và tiếng ổ khoá gara ôtô lạch cạch. Một lúc sau cánh
cửa phòng cô ôsin được kéo ra rất khẽ. Bóng một người đàn ông trùm kín
khung cửa. Rồi người ấy cởi giầy, cởi bỏ quần áo ngoài rồi nằm lên giường,
ôm chầm lấy bà Hải, hôn tới tấp từ môi xuống cổ, xuống ngực rồi xuống sâu
hơn nữa. Và chuyện ấy đã xảy ra, rất sung mãn và hăng hái.
“Đúng là với của lạ có khác. Với mình thì
phì phọp cho xong chuyện còn với của lạ thì mạnh mẽ như giông bão”. Nghĩ
thế bà Hải như sôi máu lên vì ghen tức nhưng bà cố kìm lại. “Có phải là của
lạ đâu. Vẫn bát ấy, cơm ấy thôi. Đừng hí hửng. Tí nữa bật đèn lên sẽ biết
mặt nhau, xem thử ông chui đi đâu cho thoát”.
Khi chuyện ấy đã xong, bà Hải với tay lên
phía đầu giường. Đèn trong phòng vụt sáng kèm theo câu nói hả hê của bà
Hải: “Bắt quả tang nhé!”. Vừa quát xong câu ấy, bà Hải bỗng im bặt và kinh
hoàng vì người đàn ông kia không phải là ông Chương mà là anh lái xe của chồng
mình. “Trời ơi! Anh cút đi cho tôi nhờ!”. Bà Hải thì thầm và chạy ngay vào
buồng tắm.
Theo Nhà vănHoàng
Hữu Các
Gia đình & Xã hội
_
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét