8/3/25

 

Viết cho tháng ba.

Hắn nhỏ hơn chị ba tuổi, học đệ thất (lớp sáu), chị học đệ tam (lớp mười) trường nữ trung học tỉnh; nhà hắn cách nhà chị một con mương và một cánh đồng. Chị, con nhà trí thức, ba, làm ở tỉnh đường, không biết chức vụ gì, thi thoảng có xe đưa đón, mẹ, giáo viên tiểu học. Nhà có hai anh em. Anh chị học đệ nhất (lớp 12 bây giờ), ở trọ nhà bác ruột trên tỉnh, lâu lâu mới về.

10/2/25

Có một nỗi buồn mang tên: đàn ông.

 Hôm qua, khi ngang qua hành lang bệnh viện, vô tình nghe được lời hát chế, theo giai điệu bài “Một đời người một rừng cây” của ns Trần Long Ẩn, “ Khi nghĩ về người đà bà, đó là những người hay la/ Khi nghĩ về đàn ông, ai cũng nói về người chồng/ đàn ông như đạn như đồng/ mà đàn ông khô cạn trong lòng/ đàn ông thích bóng hồng…Xinh xắn phải là đàn bà/ nét mặt giữa rừng hương hoa/ Xấu xí là đàn ông, nét mặt như cày ngoài đồng/ Đàn ông đêm ngày kiếm tiền, mà thiếu tiền xin vợ…triền miên…”

21/1/25

 

Phùng Quán- hôm nay là ngày giỗ ông.

Phùng Quán (1932-1995), ông quê ở Thuỷ Dương, Hương Thuỷ, tp Huế, đã có một “ Tuổi thơ dữ dội”, 2 tuổi mồ côi cha, 13 tuổi gia nhập Vệ quốc đoàn, 16 tuổi cầm súng đánh Pháp, 21-22 tuổi viết “Vượt Côn đảo” nổi tiếng từ những người tù vượt ngục kể lại và nghiễm nhiên được gọi là nhà văn; ông thực sự là một nhân tài Thiên phú. Năm 2007, ông được trao tặng “Giải thưởng Nhà Nước về Văn học- Nghệ thuật”, cùng với Hoàng Cầm, Trần Dần, Lê Đạt.